Dương Bảo Ngọc - Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Thủ Dầu Một

27/07/2017 02 : 56 PM 1219

TTBD - Trân trọng giới thiệu bài viết của bạn Dương Bảo Ngọc - Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Thủ Dầu Một - đạt giải đề cương hay nhất Hội thi kể chuyện về tấm gương các anh hùng trẻ tuổi Chủ đề "Theo bước chân những người anh hùng" do Thành Đoàn Thủ Dầu Một tổ chức vừa qua. Bài viết về Nữ anh hùng Đoàn Thị Liên

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT


Có ai về xứ “Thủ”
Xin nhắn thử đôi lời
Có còn cây “Dầu Một”
Một lần vào trong tôi!
Quê hương tôi xứ “Thủ”
Người gọi nó Bình Dương
Dù Bình Dương hay Thủ
Cũng chẳng cách đôi đường!

Quê hương tôi thời chiến
Có lắm chỗ chiến khu
Chiến tranh ngày ác liệt
Anh em chết, hận thù!
Ngày tàn rồi cuộc chiến
Hận thù vẫn liên miên
Cùng nhau còn ngoãnh mặt
Mộ, mộ khắp mọi miền!

 

Quê hương Bình Dương tôi là thế đó, sau những tháng năm trải mình chịu nhiều đau thương của bom đạn chiến tranh, hôm nay các thế hệ thanh niên chúng ta được sống, học tập và làm việc tại một đô thị phát triển bật nhất cả nước sẽ không thể quên công lao của những vị anh hùng đã nằm xuống vì lý tưởng bảo vệ tổ quốc khỏi quân ngoại xâm.


Nhân ngày kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh – Liệt sĩ (27/7/1947 - 27/7/2017), tôi sẽ đưa bạn ngược dòng lịch sử để nhìn thấy những chiến công vang dội của các vị anh hùng, trong đó có một vị nữ anh hùng đã góp một phần mang lại chiến thắng lịch sử vào “Chiến dịch mùa khô” năm 1966. Đó là anh hùng Đoàn Thị Liên, người con được sinh ra trên mảnh đất Bình Dương và hi sinh vì sự nghiệp bảo vệ bờ cõi nước nhà.

 

 

NỘI DUNG


 

Đoàn Thị Liên (giữa) cùng đồng đội Thanh niên xung phong Đại đội 112


Tấm gương anh dũng của Đoàn Thị Liên và câu nói bất hủ “Thà hy sinh chứ không để thương binh bị thương lần thứ hai” đã trở thành lời thề khắp các mặt trận, trở thành truyền thống của các đơn vị Thanh niên xung phong giải phóng miền Nam.Bà còn là biểu tượng của tuổi trẻ Việt Nam trên chiến trường đánh Mỹ, nêu cao chủ nghĩa anh hùng cách mạng của hàng triệu thanh niên trong phong trào “năm xung phong”, “ba sẵn sàng”…


Bà Đoàn Thị Liên sinh năm 1944, trong một gia đình nông dân nghèo ở ấp 1, xã Chánh Phú Hòa, huyện Bến Cát, tỉnh Thủ Dầu Một (nay là Bình Dương). Khi phong trào Đồng Khởi lan tỏa khắp miền Nam, Chánh Phú Hòa đã xuất hiện “Đội quân tóc dài” đấu tranh ba mũi giáp công, trong đó có người nữ thanh niên Đoàn Thị Liên. Năm 1963, bà thoát ly gia đình tham gia lực lượng du kích kháng chiến.


Ngày 20/4/1965, Bà Đoàn Thị Liên chỉ huy một Trung đội Thanh niên xung phong từ Thủ Dầu Một hành quân đến căn cứ R dự lễ thành lập đội Thanh niên xung phong giải phóng miền Nam làm nhiệm vụ “5 xung phong”. Tại buổi lễ xuất quân Thanh niên xung phong giải phóng miền Nam giữa rừng Tân Biên, đã tuyên thệ: “Phục vụ quên mình, anh dũng xung phong, lập công vẻ vang” sát cánh với bộ đội chủ lực quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc.


Với những chiến công đạt được, Bà Đoàn Thị Liên và Thanh niên xung phong Thủ Dầu Một là lực lượng được bộ đội tặng biệt danh là “Chân đồng, vai sắt, mắt ngựa, bụng thần tiên”. Nhưng với Thanh niên xung phong Thủ Dầu Một mãi mãi không bao giờ quên sự kiện căm thù khi hơn 40 anh chị em đã hy sinh tại Phú Bình (Bến Cát), do máy bay B52 Mỹ thả hàng loạt bom trúng đội hình thanh niên xung phong “Phú Lợi căm thù” đang chuyển đạn ra chiến trường cho trận đánh Bàu Bàng. Người chỉ huy nổi tiếng gan dạ Đoàn Thị Liên đã phải rơi nước mắt và tự tay mình đi tìm xác đồng đội, vừa động viên anh chị em còn sống tiếp tục tải đạn ra chiến trường kịp giờ nổ súng.


Với đồng đội, Trung đội trưởng Đoàn Thị Liên là một người chị em thân thương, ruột thịt. Mỗi lần vào chiến dịch, có chị em bị sốt rét rừng hành hạ hoặc đang bị bệnh “phụ nữ”, nhưng ai cũng tìm cách giấu diếm cố thể hiện và chứng minh đang khỏe mạnh, một hai xin đi chiến trường. Biết thế, mỗi lần lội qua suối sâu ướt mình sợ chị em nhiễm bệnh, bà Liên đã ghé vai cõng đồng đội qua suối, thậm chí khi lấy thân làm cầu người tải thương binh. Bà luôn tìm cách ưu tiên bố trí chị em khỏe mạnh ngâm mình dưới nước. Sau này về căn cứ, bà nhẹ nhàng nhắc nhở chị em nên yên tâm ở lại nghỉ ngơi 3 ngày theo quy định, để còn sức mà phục vụ chiến đấu, bảo vệ sức khỏe cá nhân.


Vào chiến dịch mùa khô năm 1966, Ban chỉ huy liên đội triển khai nhiệm vụ phục vụ Trung đoàn 6 (Sư đoàn 9) mở chiến dịch đánh Mỹ trên đường 13, tại cầu Cần Lê đoạn từ An Lộc đi Lộc Ninh. Đại đội “Phú Lợi căm thù” do Trung đội trưởng Đoàn Thị Liên chỉ huy đã hăng hái nhận nhiệm vụ tiền trạm, tấp nập chuyển đạn dược, lương thực đến địa điểm tập kết sát đường 13 giao cho các đơn vị bộ đội. Lúc này, Bà Đoàn Thị Liên bị lên cơn sốt rét nặng qua những buổi mang vác đạn dưới những cơn mưa dầm suốt nhiều ngày đêm. Y sĩ trạm quân y cho uống thuốc điều trị nhưng không cắt được cơn sốt rét rừng, trong khi ngày điểm hỏa chiến dịch cận kề. Bà như lửa đốt trong lòng, cương quyết đòi đi làm nhiệm vụ. Bà biết, trận đánh này rất quan trọng, rất ác liệt cần phải có mặt mình trong đội ngũ của Trung đội. Bà tìm gặp đồng chí Chính trị viên Đại đội thuyết phục, năn nỉ đòi đi phục vụ chiến đấu. Đồng chí Tư Nha khuyên bà ở hậu cứ trị bệnh, lần sau đi cũng được. Bà vẫn giữ nguyên ý định, không thể nào can ngăn được nên đành phải chấp thuận cho đi. Bà vui mừng như hổ thả về rừng, vác đạn chạy băng băng theo đơn vị bộ đội.


Bước vào cuộc chiến, Bộ đội Sư đoàn 9 phục kích bất ngờ nổ súng vào đội hình xe tăng địch đang di chuyển khiến chúng lạc đội hình và rối loạn. Sau đó, quân địch tập hợp đội hình phản kích rất dữ dội. Hai bên đánh nhau kéo dài, hỏa lực của địch rất mạnh, làm cho nhiều bộ đội ta bị sát thương, tử thương. Bằng mọi giá phải đưa thương binh ra khỏi trận địa, Đoàn Thị Liên và đồng đội nhảy lên khỏi công sự, bò sát dưới tầm đạn và pháo đại bác tìm thương binh. Nhìn thấy 2 chiến sỹ bị thương nặng, bàgiao cho anh em tiếp tục tìm kiếm còn bà lần lượt cõng từng người vượt qua tầm đạn lửa đưa về hầm an toàn. Vì hầm nhỏ, chỉ đủ chứa 2 người nên bà phải ở trên vừa núp sau gò mối tránh đạn, vừa chuẩn bị bò tiếp vào trận địa tìm thương binh.


Bất chợt, một trái đạn pháo nổ gần đó, một mảnh đạn găm vào lưng làm cho bà ngã xuống. Rồi các tiếng pháo nổ liên tiếp chung quanh, bà bình tĩnh la lớn, át tiếng xung quanh: “Chị em xông ra trận cõng tiếp thương binh về hầm, nhanh lên”, lời bà còn vang lên trong trận địa pháo chụp, pháo bầy: “Thà chúng ta hy sinh chứ không để thương binh bị thương lần hai”. Mệnh lệnh đó vừa dứt, thì trái pháo nổ khác trên ngọn cây, mảnh đạn chụp xuống, nhiều mảnh trúng vào người bà lần thứ hai rất nặng và bà lịm dần bên trên miệng hầm che chắn cho hai đồng chí thương binh ở dưới hầm không bị thương lần nữa. Lúc này, hai anh thương binh mới biết được người chỉ huy Thanh niên xung phong trẻ trung đã che đạn cho mình vừa hy sinh. Hôm ấy là ngày 10/7/1966, Trung đội trưởng Đoàn Thị Liên đã ngã xuống mãi mãi ở tuổi 22, với những ước mơ còn dở dang với chiếc khăn tay thêu những lúc dừng chân hành quân chưa tặng người thương...


Tấm gương anh dũng của Đoàn Thị Liên và câu nói bất hủ “Thà hy sinh chứ không để thương binh bị thương lần thứ hai” đã trở thành lời thề khắp các mặt trận, trở thành truyền thống của các đơn vị Thanh niên xung phong giải phóng miền Nam. Đoàn Thị Liên được truy tặng Huân chương Thành đồng hạng Ba và được Nhà nước truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.
 

 

Tượng đài anh hùng liệt sỹ Đoàn Thị Liên tại Bình Dương


Tên người nữ anh hùng Đoàn Thị Liên còn được đặt cho một Nhà trẻ ở TP. Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương và được tuổi trẻ Bình Dương xây dựng một công viên Văn hóa và tượng đài Đoàn Thị Liên. Với các chiến sỹ giải phóng quân ngày ấy thì “Khi bị thương gặp Thanh niên xung phong là thấy sống. Ra mặt trận nhìn về phía sau thấy có Thanh niên xung phong là yên tâm...”.
 

PHẦN KẾT


Những cái chết hóa thành bất tử như Đoàn Thị Liên đã viết nên bản anh hùng ca vẻ vang của tuổi trẻ Việt Nam. Thế hệ thanh niên chúng ta ngày nay phải luôn khắc ghi những hi sinh của những vị anh hùng cũng như tưởng nhớ đến công lao của nữ anh hùng Đoàn Thị Liên, xem đó là tấm gương để chúng ta noi theo và phấn đấu trong công cuộc xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.


Là một đoàn viên thanh niên, tôi luôn cố gắng học tập, trau dồi kiến thức và học hỏi đồng nghiệp để ngày càng phát triển bản thân. Bên cạnh đó phải không ngừng sáng tạo cũng như sự nhiệt huyết với nghề mình đang làm việc. Là một thế hệ thanh niên phải luôn thực hiện nghiêm túc nội quy, quy chế làm việc của cơ quan và phải luôn biết cống hiến trí tuệ và sức lực của mình trong công việc cũng như góp phần phát triển cơ quan mình theo vững mạnh.


“Uống nước nhớ nguồn”, thế hệ đoàn viên thanh niên chúng ta phải luôn nâng cao trách nhiệm vai trò của tuổi trẻ trong tham gia chăm sóc người có công với cách mạng, gia đình chính sách, thương bệnh binh , gia đình liệt sỹ, góp phần cùng cấp, các ngành chung tay xoa dịu nỗi đau chiến tranh.

Dương Bảo Ngọc - Viện Kiểm sát nhân dân thành phố Thủ Dầu Một

Tags
Bình luận (0)
Nội dung bình luận
Gửi hình Gửi bình luận